1. Quán cà phê giữa làng quê bình yên
Nằm nép mình giữa thôn 2, xã Thạch Đà, huyện Mê Linh, Hà Nội, quán “Đợi Một Người – Coffee & More” giống như một khoảng lặng giữa nhịp sống vội vã. Ở đây không có âm thanh ồn ào của phố thị, không có những dòng xe tấp nập qua lại, chỉ có những con đường nhỏ quanh co dẫn về một chốn dường như dành riêng cho những tâm hồn yêu sự tĩnh lặng.

Quán không quá lớn, nhưng đủ ấm cúng. Từ xa, tôi đã có thể nhìn thấy cánh cổng gỗ giản dị, bên trên là tấm biển nhỏ với dòng chữ “Đợi Một Người”—một cái tên dễ khiến người ta chững lại vài giây, tự hỏi liệu nơi này có thực sự là một điểm hẹn dành cho những kẻ mang trong lòng một nỗi niềm chờ đợi nào đó.
Bước vào trong, cảm giác đầu tiên chính là sự gần gũi. Nội thất chủ yếu bằng gỗ, tường phủ dây leo xanh mướt, ánh đèn vàng dịu nhẹ tạo nên một không gian trầm lắng mà ấm áp. Quán có hai khu vực: không gian bên trong với những kệ sách nhỏ, những bức tranh treo tường mang phong cách hoài cổ; bên ngoài là một khu vườn xanh mát với những chiếc bàn gỗ đơn giản đặt dưới tán cây. Tôi thích nhất khu ngoài trời—ở đó, tôi có thể vừa thưởng thức cà phê, vừa nhìn dòng người thưa thớt đi ngang qua con đường làng.
Chủ quán có lẽ cũng là một người yêu sự chậm rãi. Không gian nơi này không chạy theo sự hào nhoáng, mà giữ đúng tinh thần của một quán cà phê dành cho những ai muốn tìm về sự bình yên, muốn lắng lại giữa cuộc sống xô bồ.
2. Cà phê đen và thói quen chờ đợi
Tôi chọn một chỗ ngồi quen thuộc, cạnh cửa sổ lớn nhìn ra con đường nhỏ. Gọi một ly cà phê đen không đường—loại cà phê mà tôi vẫn thường uống mỗi khi muốn chìm vào những suy nghĩ của riêng mình. Quán phục vụ nhiều loại đồ uống khác nhau, từ trà thảo mộc, sinh tố trái cây đến những món ăn nhẹ, nhưng tôi vẫn trung thành với vị đắng đặc trưng này.
Tôi nhấp một ngụm cà phê, để hương vị đắng nhưng đầy mê hoặc lan tỏa trên đầu lưỡi. Thứ cảm giác này quen thuộc đến lạ. Nó giống như tâm trạng tôi lúc này—đầy sự mong chờ, nhưng cũng có chút chát đắng của những lần hụt hẫng trước đó.
Tôi chờ ai?
Người đó đã từng hứa sẽ đến. Hoặc có lẽ tôi chỉ tự vẽ ra một lời hứa chẳng rõ ràng. Đã bao lần tôi đến đây, ngồi đúng vị trí này, để chờ một cuộc hội ngộ không biết trước. Tôi cũng chẳng rõ mình mong đợi điều gì. Một lời giải thích? Một nụ cười? Hay chỉ đơn giản là sự xuất hiện của người đó để biết rằng tôi chưa từng bị quên lãng?
Thời gian trôi chậm rãi, cà phê trong cốc cũng nguội dần. Tôi nhìn ra ngoài, nơi ánh nắng nhạt dần khi chiều buông xuống. Những vị khách đến rồi đi, để lại những câu chuyện của riêng họ. Tôi tự hỏi, có ai trong số họ cũng đang đợi một người như tôi không?
3. Một ngày nữa lại trôi qua
Mặt trời dần lặn sau những rặng cây xa xa. Gió mang theo chút hơi lạnh của buổi chiều muộn, len qua từng kẽ lá, chạm nhẹ vào vai áo tôi. Tôi khép lại cuốn sách vẫn mở dang dở trên bàn, ngón tay vô thức mân mê cạnh ly cà phê đã cạn.
Có lẽ người đó sẽ không đến. Có lẽ tôi đã tự huyễn hoặc mình quá lâu.
Nhưng dù sao, ngày mai tôi vẫn sẽ lại đến đây, ngồi vào góc quen thuộc, gọi một ly cà phê đen, và lại tiếp tục chờ.
Chờ một người—một người có lẽ chẳng bao giờ quay lại.
Để lại một bình luận
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.