Có những bài học không ai dạy ta, mà chỉ có thị trường mới dạy được – bằng tiền thật, đau thật.
Tôi từng thua mấy chục triệu đồng ở một sàn vàng mà bây giờ nhìn lại, gọi thẳng là bẫy cũng không sai. Và có lẽ chính vì những lần “cháy tài khoản” như vậy mà tôi mới đủ tỉnh táo để bước chân vào chứng khoán Việt Nam với một cái đầu lạnh hơn.

1. Tại sao tôi mất?
Lúc ấy tôi nghĩ mình thông minh. Họ bảo “vào đây chơi vàng, lời vài trăm ngàn mỗi lệnh, vài tiếng là gỡ vốn nhanh lắm”.
Rồi tôi thấy:
- Nhóm chat tín hiệu
- Những người “kiếm 3-5 triệu/ngày”
- Cảm giác mình đang gần giàu…
Tôi vào. Lúc đầu thắng. Sau đó thua. Rồi thua tiếp. Rồi cay, và tôi nạp tiếp. Vòng xoáy cứ thế mà đi xuống.
2. Thứ tôi nhận ra không chỉ là mất tiền
Sau những đêm ngồi im không ngủ, nhìn tài khoản âm dần… tôi hiểu:
- Đầu tư mà dùng cảm xúc là tự sát.
- Thị trường không sai – sai là ở mình.
- Và có thứ còn tệ hơn mất tiền: là mất lòng tin vào bản thân.
Tôi bắt đầu đọc sách, tự học, và bước chậm lại.
3. Khi tôi đến với chứng khoán Việt Nam
Tôi không kỳ vọng làm giàu nhanh nữa.
Tôi tìm những công ty có thật, lợi nhuận thật, chia cổ tức đều. Tôi không “lướt sóng”, không margin. Chỉ bỏ vào số tiền chắc chắn không làm mình khổ nếu mất.
Tôi gọi đó là cách đầu tư cho người lao động – những người làm ngày 8 tiếng, không ngồi máy tính suốt ngày đọc bảng giá.
4. Nếu bạn đang đọc bài này…
… thì có thể bạn cũng từng trải qua cảm giác cháy, hối hận, và muốn làm lại.
Tôi không giỏi. Nhưng tôi đã dừng lại đúng lúc.
Và nếu tôi chia sẻ được điều gì đó thật – giúp ai đó tỉnh táo hơn – thì những đồng tiền tôi mất năm ấy, không vô nghĩa.
📌 Kết
Tôi sẽ tiếp tục viết tại đây, những trải nghiệm đầu tư của một người lao động bình thường – không thần thánh hóa thị trường, không dạy làm giàu, chỉ viết thật.
Nếu bạn cũng đang tìm kiếm một hành trình đầu tư bền vững – chậm mà chắc – thì ta giống nhau rồi đấy.